Câu nói này muốn nói đến việc, khi chúng ta bị tổn thương, chúng ta thường có xu hướng giữ chặt những gì còn lại, cố gắng bảo vệ nó và không để cho bất kỳ điều gì khác xảy ra. Tuy nhiên, điều này có thể khiến cho quá trình hồi phục trở nên khó khăn hơn.
Thay vào đó, chúng ta nên học cách buông bỏ những gì không còn cần thiết, để cho quá trình hồi phục diễn ra một cách tự nhiên. Điều này không có nghĩa là chúng ta sẽ quên đi những gì đã xảy ra, nhưng chúng ta sẽ học cách chấp nhận và vượt qua nó.
Vậy làm thế nào để áp dụng câu nói này vào cuộc sống? Trước hết, chúng ta cần phải học cách nhận ra khi nào nên giữ chặt và khi nào nên buông bỏ. Chúng ta cần phải nhận ra rằng, không phải mọi thứ đều có thể được giữ chặt, và đôi khi, việc buông bỏ là cách tốt nhất để hồi phục.
Chúng ta cũng cần phải học cách chấp nhận và vượt qua những tổn thương. Điều này không dễ dàng, nhưng nó là điều cần thiết để chúng ta có thể hồi phục và trở nên mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, chúng ta cần phải nhớ rằng, quá trình hồi phục là một quá trình tự nhiên. Chúng ta không thể ép buộc nó, nhưng chúng ta có thể tạo điều kiện cho nó xảy ra. Bằng cách buông bỏ những gì không còn cần thiết, chúng ta sẽ tạo điều kiện cho quá trình hồi phục diễn ra một cách tự nhiên và hiệu quả.